Câu chuyện buồn bạn bè tôi người lính
Đứa ngủ ngoài biên góc chiến hào xưa
Đứa trở về lam lũ với nắng mưa
Còn thêm nữa mấy đứa vừa nằm xuống.
Sau cuộc chiến nó hiền như cây muống
Tấm huân chương vất vưởng đứa con ngây
Trái tim đau tìm gõ cửa gọi thầy
Năm tháng cũ dứt dây đời tự tại.
Dép cao su những vết hằn để lại
Mũ tai bèo ngai ngái sốt Trường Sơn.
Tái vết thương đêm đến lại công đồn
Đời là thực nó nửa khôn nửa dại.
Đứa lành lặn nước da mồi tai tái
Tóc rụng dần còn vài sợi phất phơ
Bước thấp bước cao chân chậm mắt mờ
Cười nhạt nhẽo ngẩn ngơ không nhớ bạn.
Cả cuộc đời cứ băn bo sống tạm
Khó khăn dồn nên chẳng dám đi đâu
Sống hôm nay nhờ thuốc để bên đầu
Năm vài bận gặp nhau còn ngờ ngợ.
Tháng bẩy về nghe loa làng nhắc nhở
Họ trao quà cho mấy đứa có công
Một người được thì dăm bẩy người không
Hồ sơ cũ mối xông là nguyên cớ.
Thương nhau đó nhưng lấy gì giúp đỡ
Cảnh lính già "khố sớ" hỏi thăm nhau
Giả bộ cười giấu bặt những cơn đau
Vui lên mặt để sầu nơi góc khuất.
Minh Phú 06/7/2025 (Viết nhân dịp 27/7)
Trịnh Văn Nở
Bình luận