Vào một chiều mùa thu, chúng tôi đến nhà anh Nguyễn Văn Đình, xóm Mỹ Thượng, xã Hưng Lộc, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An, để thông báo kế hoạch của Hội NNCĐDC/dioxin TP Vinh, về việc hỗ trợ làm nhà ở cho gia đình có 03 nạn nhân chất độc da cam.
Tôi chờ mãi, anh Đình mới về.
Lần gặp này, nhìn khuôn mặt u buồn của anh đã biến mất, thay vào đó là nét mặt rạng rỡ, lạc quan, chưa kịp chào nhau, anh đã nói như khoe, tôi sắp có cháu "Đích tôn" rồi, anh ạ, mừng lắm!
Tôi hỏi lại: Anh nói sao?
Anh đáp: Thằng Hà nó sắp có con trai rồi, từ trước đến nay tôi đâu có nghĩ con mình lấy được vợ, có lẽ đây là sự ban tặng của trời, phật đối với gia đình tôi; anh biết đó, di chứng chất độc da cam để lại cho 3 đứa con tôi thật nặng nề. Cháu Hà, 2 chân không đi lại được, không tự phục vụ nổi bản thân; cháu Hải thì tắc nghẽn động mạch, chân cắt đi từng khúc, còn cháu Út lại bị bệnh máu không đông. Vợ, chồng tôi mỗi năm có ba phần tư (3/4), thời gian chăm các con ở bệnh viện. Chính thời gian điều trị tại bệnh viện Bạch Mai, Hà đã gặp Hoà, một sinh viên thực tập, quê ngoại thành Hà Nội, Hòa có nước da trắng hồng, khuôn mặt dịu hiền đã tận tình giúp đỡ con trai tôi, khi thì đẩy xe lăn, khi bưng bê cơm nước, giặt giũ quần, áo...Ra viện được mấy ngày, bỗng dưng Hà nói với tôi: "Bố ơi, con và Hoà đã hẹn ước lấy nhau, bố sắp xếp thời gian đến nhà Hoà xin cho chúng con được làm lễ cưới". Nghe con nói, tôi bàng hoàng không biết nên vui hay buồn; vui vì, nếu Hoà đem lòng yêu con mình thật sự; buồn và lo, nếu như Hoà đùa với con mình thì gây cho đứa con tội nghiệp bị di chứng da cam, tật nguyền thất vọng và buồn khổ biết bao.
Tôi gặng hỏi lại vài lần nữa, nhưng con vẫn khăng khăng quả quyết, tin Hoà và khẩn cầu bố phải đi ngay. Phần vì thương con, phần vì mong manh hy vọng một điều kỳ diệu nào đó sắp đến...
Ngày hôm sau, tôi khăn gói lên đường ra Hà Nội, vượt qua hơn 300 cây số, qua nhiều đoạn đường, phố xá ùn tắc giao thông, tôi như lạc vào một thế giới khác, trông ai tôi cũng như thấy ánh mắt mỉa mai của họ, nghi ngờ nhìn tôi như muốn hỏi: Sao ông không liệu cơm mà gắp mắm? Bỗng dưng tôi cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn họ nữa.
Xuống tàu, tôi lần mò mãi rồi cũng tìm đến gặp được gia đình Hoà, câu chuyện của tôi cứ vòng vo mãi, không dám nói lời muốn nói, nhưng rồi đến lúc buộc lòng tôi phải ngỏ lời, quả đúng như điều tôi nghĩ, gia đình cháu Hoà đã tế nhị khước từ. Tôi ra về mà lòng nặng như chì, quãng đường từ Hà Nội - Vinh như dài thêm mấy ngàn cây số nữa.
Về đến nhà, Hà đã biết chuyện nên nó rất buồn, tôi động viên an ủi con: Con hãy giữ gìn sức khoẻ, rồi thời gian sẽ làm cho nỗi buồn qua đi.
Một tháng sau đấy, Hà lại giục tôi ra Hà Nội lần nữa, con đã nói, mình không thể chối từ; tôi chạy sang nhà hàng xóm vay được một ít tiền rồi lên tàu. Lần này, ngay trước mặt tôi, bố của Hoà đã nói thẳng với con gái: bố, mẹ không đồng ý cho con đi lấy chồng xa, nếu con nhất quyết lấy, thì bố mẹ xem như không có con, con liệu mà thưa chuyện với ông bà và anh Hà để đừng làm họ bận lòng nữa.
Thấu hiểu được nỗi buồn của tôi, khi tiễn chân tôi ra về, Hòa nói: "Bố cứ yên tâm, số phận con đã gắn với anh Hà, chúng con sẽ lấy nhau, con biết lấy anh Hà, con sẽ khổ, nhưng con nguyện sẽ yêu thương, phục vụ anh ấy suốt đời; dù biết quê anh là gió Lào, nắng lửa, khổ nghèo, nhưng con không sợ, con sẽ thuyết phục bố, mẹ, anh em, họ hàng cho con được lấy anh Hà".
Chuyến đi không thành, một lần nữa, tôi quay gót trở về nhà, mang theo những nỗi buồn và tình thương con nhân lên gấp bội.
Ba tuần sau, điện thoại nhà tôi có một hồi chuông đổ dồn, liên tục, khi nhấc máy lên nghe, một giọng Bắc, nhẹ nhàng vừa lạ, vừa quen, êm dịu như mật ngọt, tôi không tin vào tai của mình nữa: "Xin mời ông, bà chọn ngày lành, tháng tốt để lo hạnh phúc cho các con".
Ảnh ngày cưới của chú rể, cô dâu Hà Hòa
Tôi nghe xong, mừng đến rơi nước mắt, có ai ngờ, cuộc đời con trai mình lại có được điều kỳ diệu như vậy. Ngày hạnh phúc nhất đời của con trai tôi, Hà đi xe lăn ra tận ngõ đón, Hoà lộng lẫy trong bộ váy áo cô dâu từ trong xe hoa bước ra, nét mặt rạng ngời hạnh phúc như cô tấm ngày xưa từ vỏ thị trở về. Hòa đẩy xe lăn, đưa Hà vào tận hôn trường. Cả làng Mỹ Thượng xôn xao, cho đến bây giờ, mới cảm nhận ra sức mạnh tình yêu của con người có thể vượt qua tất cả để hướng tới hạnh phúc.
Kỳ diệu thay!
Có một tình yêu như thế./.
Tạ Quang Dư
Bình luận