Bóng đen chiến tranh
Đang lùi dần vào dĩ vãng
Mà nỗi đau da cam còn ám ảnh
Những phận người thảm cảnh đau thương
Dẫu ngoài kia vàng nắng con đường
Bạn đồng niên đã con bồng con bế
Khi thân em cứ chết mòn đau khổ
Như đêm trường sương gió cuồng si...
Ai chẳng mưu cầu hạnh phúc bao giờ
Với cuộc đời chúng ta đều ước thế
Mấy chục tuổi rồi mà như con trẻ
Chỉ nói cười trong vô vọng tháng năm
Chỉ mùa xuân ngoài cửa sổ ngoái nhìn
Kẻ gây nên cái chết trăm lần
Nào thấu hiểu lá xuân hờn tia nắng
Gió đồng bằng dẫu vỗ về đêm trắng
Chẳng thể xua tan cái đau đớn tột cùng
Nỗi đau da cam
Bao thế hệ người Việt Nam gánh chịu
Ôi nỗi đau ngút trời như lửa máu
Khi mùa xuân về càng đau đáu con tim!
Hạnh phúc chẳng đi tìm. Mà hạnh phúc lặng im
Cho nhịp đập chúng ta lên tiếng gọi
Em vẫn nói vẫn cười mà trời xanh đau nhói
Trước bình minh chấp chới hạt nắng vàng
Nỗi đau này sao thổn thức tâm can...
Krông Năng, 1 - 2021
Nguyễn Trọng Đồng
Phú Lộc, Krông Năng, Đắk Lắk
Bình luận